Tê giác một sừng Java cuối cùng ở Việt Nam đã sống thế nào?

Rừng Cát Tiên, Việt Nam, thời gian khó xác định, trước 2010
Máy bay oanh tạc. Súng đạn nổ đỏ một khoảng trời… Trải qua chiến tranh với những đợt tàn phá trên diện rộng, rừng Việt Nam thu hẹp, nhiều loài động thực vật quý hiếm diệt vong. Rồi cùng sự phát triển kinh tế và gia tăng dân số, rừng mới mọc lại lại bị đốn làm nương lúa, nương ngô khoai, thú thì bị săn lấy thịt, lấy ngà, lấy sừng.
Năm 1988, điều kỳ diệu đã xảy đến. Các nhà khoa học xác nhận sự tồn tại của tên giác Java một sừng, những tưởng đã tuyệt chủng ở khu vực đất liền Đông Nam Á. Nhiều tiền của và nhân lực được đổ vào để bảo vệ nhóm tê giác quý hiếm bậc nhất thế giới này. Tê giác một sừng thành niềm tự hào, biểu tượng của rừng quốc gia Cát Tiên, đồng thời cũng dấy lên sự thèm khát, tính toán của đám săn trộm chuyên nghiệp.
Có một tê giác con đi theo mẹ. Rất dễ thương. Một niềm hy vọng.
Thời gian trôi đi… Có một con tê giác khỏe mạnh, ngày đêm lầm lũi qua những lùm cây. Nó cực kỳ nhạy cảm với âm thanh. Trong đầu nó, hình ảnh bị tắc nghẽn, chỉ dừng mãi ở một đêm. Đêm ấy, nó và người bạn đồng loại cuối cùng đang kiếm ăn, cách nhau một quãng. Chợt nó nghe tiếng bạn rú thất thanh. Nó hiểu ngay chuyện gì xảy ra, giống hệt cái cách bố mẹ nó chết. Nó nhanh chạy kịp, nhưng bạn nó ngã xuống. Khi đêm tĩnh trở lại, nó rón rén theo cách nhẹ nhàng nhất có thể, đến bên tê giác bạn đã nằm bất động. Sừng đã mất. Nó sụt sịt rồi dùng chân, dùng sừng ủn lá cây lên xác bạn, che nắng mưa được ngày nào hay ngày nấy. Tê giác không có kẻ thù trong tự nhiên, ngoại trừ con người.
Sáng nào tê giác cũng ghé chỗ đống lá, nhìn xác bạn dần mục ruỗng, bị thú khác rỉa thịt. Chẳng mấy chốc trơ bộ xương. Nó tủi thân, không biết khi đến phiên mình, có con thú vãng lai tốt bụng nào sẽ đắp lá che xác. Chút thể diện cuối cùng cho con vật được xem là biểu tượng của cả một cánh rừng. Nó đơn côi, không bạn gái thì lấy gì duy trì nòi giống, chỉ chờ chết già hoặc bị săn chết. Nó thầm mong bị săn chết, ít nhất cái sừng còn giúp ích được cho loài người. Nó tự cười mình, hẳn đã lủi thủi quá lâu, tâm lý hóa bất thường nên mới trở nên phóng khoáng như thế.
Rồi ngày tận cũng đến. Nó bị bắn vào chân, ngã xuống. Mũi tên tẩm thuốc mê, nó nằm im cho người ta cưa sừng rồi bị vất lại. Nó chợt thấy tỉnh táo. À, mất sừng rồi thì nó vô tích sự, đâu còn ai săn bắn. Nó an toàn rồi. Nó chỉ cần đứng lên được, ăn lá rừng trị thương thì sẽ khỏi. Có thể an nhàn đùa chơi cùng mưa nắng qua ngày. Nghĩ thế, nó phấn chấn hơn, gượng đứng dậy. Không được. Thử lần nữa. Không được. Thử lần nữa…
Nắng rồi mưa. Mưa rồi nắng. Tháng 4 năm 2010, người dân phát hiện ra xác tê giác đã rữa trong rừng, bị lấy mất sừng. Tê giác Java một sừng chính thức tuyệt chủng tại Việt Nam.
Mẹ Tự nhiên sinh ra muôn loài có quyền bình đẳng, đều là chủ nhân của trái đất nhưng lại ưu ái cho riêng loài người trí tuệ. Con người tự ban mình quyền sinh sát, bắt muôn loài phục vụ. Giá con người và con vật có thể nói chung một thứ ngôn ngữ để vào bàn tròn thương thuyết.
[Trích Bạn Trai Tôi, Người Thừa Kế Thần Hades]
– PLOY –
thoải mái nha ^^
Xin phép admin, tôi có thể dùng ảnh The happy Rhino của bạn cho công tác truyền thông được không?
Thank you!
Không gian vô tận vô cùng
Thời gian trôi mãi có ngừng được đâu?
Cao xanh che cả địa cầu
Muôn loài vạn vật cùng nhau sinh tồn
Con người với những trí khôn
Dã tâm sát hại muôn loài chúng sinh
Xót thương cho những sinh linh
Mẹ, cha không biết vô tình bỏ rơi
Đời con tội lắm con ơi!
Hình hài bé bỏng chơi vơi giữa trời
Sinh ra làm kiếp con người
Tham lam, gian ác tại nơi chính mình
Tham ăn, tham mặc, tham tiền
Si mê dục vọng loạn tâm điên cuồng
Nghèo hèn an phận vui buồn
Giàu sang kênh kiệu giữa đường lao đao
Cầu chi chức trọng, quyền cao…
Mơ chi nhà cửa ra vào thênh thang
Ai ai cũng muốn giàu sang
Mấy ai chịu khổ, gian nan luyện rèn
Giúp người cơ nhỡ bần hàn
Chung tay xây dựng giang sơn vững bền
Mỗi người có phước, có duyên
Được sống khỏe mạnh bình yên tốt lành
Cùng nhau phổ độ chúng sanh
Cùng nhau bảo vệ môi trường tốt tươi
Gặp nhau vui vẻ tươi cười
Thương yêu chia sẽ như người anh em
Chẳng màng tham vọng cá nhân
Chẳng cần ham muốn bạc vàng trăm hoa
Tiền bạc đâu phải của ta
Có rồi phung phí rước họa vào thân
Ham vui thường mắc sai lầm
Bao nhiêu vui sướng, nợ nần bấy nhiêu
Tham ăn thì mắc nợ nhiều
Ham chơi hết phước nghiệp gieo muôn trùng
Đời người kiếp sống vô thường
Chết thì vui vẻ chớ nên đau buồn
Khi sống giúp nước, giúp dân
Thương yêu vạn vật ân cần chở che
Mai này rồi sẽ chết đi
Về nơi cõi tịnh còn gì phân tâm
Có ai thoát khỏi nợ trần
Mấy ai thấu được cõi âm ly kỳ..
Tin rằng đức phật từ bi
Ngài nhìn thấu được những gì quanh ta
Giá mà ai cũng nhận ra
Cuộc đời ngắn ngủi cố mà tu tâm
Sống lâu cũng được trăm năm
nhưng ai tính được ngàn năm vĩnh hằng
Muốn được yên nghĩ an lành
Thiện tâm cứu giúp chúng sanh muôn loài